Biden chỉ là vật tế thần. Đảng Dân chủ mới là vấn đề.

Nguồn: Carlos Lozada, “Biden Is a Scapegoat. The Democrats Are the Problem.,” New York Times, 20/05/2025

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Mùa hè năm 1973, giữa lúc vụ bê bối Watergate đang diễn ra, Thượng nghị sĩ Howard Baker của Tennessee đã đặt ra một câu hỏi đáng nhớ về Richard Nixon: “Tổng thống đã biết những gì, và biết khi nào?” Câu trả lời, nói một cách nhẹ nhàng, hóa ra là ông biết khá nhiều, và từ rất sớm.

Sau mỗi cuộc bầu cử tổng thống, cánh nhà báo lại vội vã viết sách về chiến dịch tranh cử – về các cuộc bầu cử sơ bộ và đại hội, cử tri và thăm dò ý kiến, đến các chiến lược và trò đấu đá nội bộ. Tuy nhiên, những cuốn sách về cuộc đua năm 2024 cũng gợi ra một biến thể mới cho câu hỏi của Baker: Đảng Dân chủ biết gì về sự suy giảm về thể chất và tinh thần của Joe Biden, và họ biết điều đó khi nào? Và, nếu lịch sử là một chỉ dẫn, vậy thì tại sao khi biết điều đó, nhiều người trong số họ lại chọn không lên tiếng?

Câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên, một lần nữa, có lẽ là khá nhiều và khá sớm. Câu trả lời cho câu hỏi thứ hai phức tạp hơn, liên quan đến sự kết hợp sự phủ nhận, chia rẽ đảng phái, toan tính chính trị, và sự mù quáng kỳ lạ nảy sinh từ các truyền thuyết gia đình và thần thoại chính trị. Kết quả là một cuốn sách vận động tranh cử độc đáo, kể về một cuộc đua đã diễn ra cho đến khi nó đột ngột dừng lại – và về một đảng chính trị háo hức tìm kiếm vật tế thần cho những rắc rối trong bầu cử của mình, mà người đó không ai khác chính là Joseph Robinette Biden Jr.

Cuốn “Original Sin” của Jake Tapper và Alex Thompson đã trở thành tâm điểm chính trị của thời điểm này, thậm chí từ trước khi chính thức xuất bản vào ngày 20/05. (Phụ đề của cuốn sách là một tóm tắt dễ hiểu “Sự suy yếu của Tổng thống Biden, nỗ lực che đậy nó, và quyết định tái tranh cử tai hại.”) Các tác giả mô tả rằng, dù đã nhận thức ở mức độ khác nhau về sự yếu kém, hay quên, lú lẫn, và thiếu mạch lạc của Biden, nhưng Đảng Dân chủ, đội ngũ nhân viên Nhà Trắng, và cả chiến dịch tái tranh cử của ông đều kiên quyết giữ im lặng, và thay vào đó chọn cách chấp nhận và hợp lý hóa. Họ cũng mô tả cách vị tổng thống cùng với những người thân cận quá say mê với huyền thoại về Biden – người bất chấp mọi khó khăn, kiên cường trước nghịch cảnh, và là người duy nhất có khả năng đánh bại Donald Trump – đến mức mọi sự hoài nghi đều bị cấm.

Trong phần lời tựa của tác giả, Tapper và Thompson nhấn mạnh rằng cuốn sách dựa trên 200 nguồn tin – rất nhiều nhà lập pháp, nhân viên trong chiến dịch tranh cử, và quan chức chính quyền – hầu hết trong số họ chỉ đồng ý trò chuyện sau khi bầu cử kết thúc. “Một vài người đã nói với chúng tôi một cách đầy hối tiếc rằng họ đã không làm nhiều hơn, hoặc rằng họ đã chờ đợi quá lâu,” Tapper và Thompson viết. “Nhiều người tức giận và cảm thấy bị phản bội sâu sắc, không chỉ bởi Biden mà còn bởi những cố vấn thân cận, đồng minh và gia đình của ông ấy.” Trong các cuốn sách về chiến dịch tranh cử, cảm giác tội lỗi, hành động đổ lỗi, và thái độ chối bỏ trách nhiệm thường là những phản ứng tiêu chuẩn của phe thua cuộc.

“Original Sin” không xác định chính xác thời điểm sức khỏe của Biden bắt đầu suy yếu, ngoại trừ việc cho biết các dấu hiệu đã xuất hiện thường xuyên và kéo dài suốt nhiều năm, thường trở nên tồi tệ hơn vào những giai đoạn gia đình ông gặp biến cố. Đối với một số người, mọi chuyện có lẽ bắt đầu vào năm 2015, với sự ra đi của con trai cả của tổng thống. “Cái chết của Beau đã hủy hoại ông ấy,” một trợ lý cấp cao của Nhà Trắng nói với các tác giả. “Một phần trong ông ấy đã chết đi và không bao giờ quay trở lại sau khi Beau qua đời.” Những rắc rối pháp lý sau đó liên quan đến cậu con trai thứ hai, Hunter – đặc biệt là sự sụp đổ của thỏa thuận năm 2023 đối với các cáo buộc về thuế và súng – cũng trở thành một “bước ngoặt,” Tapper và Thompson viết, trích lời các trợ lý của Biden, “thời điểm tổng thống suy yếu một cách đột nhiên và nghiêm trọng.”

Thông tin về những lần Biden bị suy giảm sức khỏe chiếm phần lớn trong “Original Sin.” Năm 2019, trong một chuyến xe buýt ở Iowa, Biden đã phải chật vật mới nhớ được  tên của Mike Donilon, một chiến lược gia vận động tranh cử và cố vấn Nhà Trắng đã làm việc với ông gần bốn thập kỷ. Tháng 03/2020, Biden quên mất những lời trong Tuyên ngôn Độc lập. (“Chúng tôi cho rằng những sự thật này là hiển nhiên. Mọi đàn ông và phụ nữ đều được tạo ra bởi, … bạn biết đấy,… bạn biết đấy… cái thứ đó.”) Một ngày nọ tại Nhà Trắng vào năm 2022, ông không thể nhớ ra tên cố vấn an ninh quốc gia của mình (Jake Sullivan, người mà ông gọi là Steve) và giám đốc truyền thông của mình (Kate Bedingfield, người mà ông gọi là Press), cả hai đều đang đứng gần ông. Và tại một buổi gây quỹ ở Hollywood vào năm 2024, Biden đã không nhận ra George Clooney – một trong những gương mặt dễ nhận biết nhất hành tinh – và phải được nhắc rằng ông ấy là ai.

Đây chỉ là một vài trong vô số các ví dụ mà Tapper và Thompson đã ghi nhận, tất cả đều diễn ra trước màn thể hiện ngập ngừng và lú lẫn của Biden trong buổi tranh luận với Trump vào ngày 27/06/2024. “Những gì thế giới chứng kiến trong cuộc tranh luận duy nhất của ông vào năm 2024 không phải là một điều bất thường,” Tapper và Thompson viết. “Đó không phải là do cảm lạnh; không phải do ông ấy chuẩn bị thiếu hoặc quá kỹ lưỡng. Cũng không phải do ông ấy chỉ hơi mệt mỏi thôi đâu.”

Các tác giả chỉ rõ một nhóm nhỏ các trợ lý thân cận của Biden – trong số đó có Donilon và Steve Ricchetti – vì đã khăng khăng rằng tổng thống vẫn ổn hoặc sức khỏe của ông không phải là vấn đề lớn. Khi Biden ra tranh cử vào năm 2019 và 2020, các trợ lý cấp cao xem tuổi tác của ông “chỉ đơn thuần là một điểm yếu chính trị, chứ không phải là hạn chế nghiêm trọng đối với khả năng của ông,” Tapper và Thompson viết. Bốn năm sau, họ tự nhủ rằng ngay cả một Biden bị suy yếu cũng sẽ tốt hơn Trump quay trở lại. “Biden, gia đình, và đội ngũ của ông ấy đã để lợi ích cá nhân và nỗi sợ hãi về một nhiệm kỳ nữa của Trump biện minh cho nỗ lực đưa một ông lão đôi khi mất trí vào Phòng Bầu dục thêm bốn năm nữa,” các tác giả viết.

Bất kỳ ai dám đặt câu hỏi hoặc tìm hiểu về năng lực thể chất hoặc tinh thần của Biden đều phải đối mặt với sự phản ứng gay gắt từ Nhà Trắng. Khi một phóng viên từ một hãng tin quốc gia bắt đầu hỏi về sự hay quên và hay nhầm lẫn của tổng thống, Ricchetti, người từng là cố vấn cho Biden, đã gọi cho cô ấy và nói rằng câu chuyện là sai sự thật, và ông biết điều đó vì ông vẫn liên tục họp với tổng thống. Nữ phóng viên, người mà các tác giả không nêu tên, hiểu rằng nếu cô ấy tiếp tục theo đuổi câu chuyện, cô sẽ bị gán mác là kẻ nói dối. (“Lời đe dọa ngầm đã có tác dụng,” Tapper và Thompson viết.) Và khi David Axelrod, cựu chiến lược gia của Barack Obama, công khai đặt vấn đề rằng tuổi tác của Biden là một gánh nặng, ông đã nhận được một cuộc gọi điện thoại giận dữ từ Ron Klain, chánh văn phòng của Biden. “Ai đủ sức đánh bại Trump? Tổng thống Biden là người duy nhất đã làm được điều đó. Tốt hơn hết là anh phải thực sự chắc chắn về một ứng viên khác trước khi nói rằng tổng thống nên từ chức. Tương lai của đất nước này phụ thuộc vào điều đó!”

Đó là một logic đau khổ – bám víu lấy một ứng viên có nhiều khiếm khuyết và đang suy yếu chỉ vì chiến thắng của ông ấy là điều cần thiết – nhưng điều này lại hợp lý nếu bạn cho rằng những thiếu sót của các đối thủ của Biden, chứ không phải của chính ông, mới là yếu tố quyết định. “Biden có suy nghĩ rằng những gì Trump đang nói là quá đáng và ngu ngốc đến mức nếu người dân Mỹ nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, họ sẽ nhận ra Trump không phù hợp,” Tapper và Thompson viết. Điều mà Biden và đội ngũ của ông dường như không hiểu là chiến dịch tranh cử của họ đang trở thành một cuộc trưng cầu dân ý về một mình Biden, và hai con số – giá cả hàng tạp hóa và độ tuổi của ứng viên – đều đang đi sai hướng.

Khi người dân Mỹ so sánh hai người đàn ông này, Biden mới là người ngày càng không có khả năng đảm đương công việc.

Tapper và Thompson ghi lại nhiều cách thức mà chiến dịch của Biden và Nhà Trắng đã áp dụng để che giấu tình trạng của tổng thống, ngay cả khi các dấu hiệu ngày càng rõ ràng. Đây có lẽ là phần hấp dẫn nhất trong câu chuyện của họ, cho thấy những nỗ lực che giấu không nhất thiết phải được lên kế hoạch; đôi khi chúng chỉ xảy ra một cách tự nhiên. Chẳng hạn, những người viết bài diễn văn của Nhà Trắng bắt đầu đơn giản hóa các văn bản mà họ chuẩn bị cho tổng thống. “Mọi thứ đều trở nên ngắn hơn: các bài phát biểu, đoạn văn, thậm chí là câu văn,” Tapper và Thompson báo cáo. “Vốn từ vựng bị thu hẹp dần.” Và nguyên nhân không phải là do mệnh lệnh từ cấp trên; những người viết bài diễn văn “cũng đang dần thích nghi với khả năng suy giảm của Biden.”

Biden bắt đầu phụ thuộc nhiều hơn vào máy nhắc chữ và thẻ ghi chú ngay cả đối với các cuộc họp đơn giản. Các thành viên trong nội các của ông hồi tưởng lại các cuộc họp “khủng khiếp,” “khó chịu,” và “đi theo kịch bản,” ngay từ những ngày đầu nhiệm kỳ. “Cứ như bạn đang nói chuyện với ông nội của mình vậy,” một cựu lãnh đạo của một quốc gia châu Âu đã gặp Biden vào năm 2021 cho biết. Và trong chuyến đi với tổng thống vào năm 2022, một thành viên nội các của Biden đã gạt bỏ khả năng ông tái tranh cử khi trò chuyện với một thành viên khác: “Không đời nào. Ông ấy quá già rồi.”

Sức mạnh của “Original Sin” nằm ở việc không ngừng tập hợp những câu chuyện nội bộ như vậy – những lời thú nhận, hối tiếc, và những lời trách móc trong Nhà Trắng và chiến dịch tranh cử – khi sức khỏe của tổng thống ngày càng sa sút. Trong cuốn “Fight: Inside the Wildest Battle for the White House,” được xuất bản vào tháng trước, Jonathan Allen và Amie Parnes đã cung cấp một số thông tin bổ sung, vượt ra ngoài những gì đã xảy ra và tập trung hơn vào lý do tại sao.

Đối với Allen và Parnes, những người cũng là đồng tác giả các cuốn sách về các cuộc đua tổng thống năm 2016 và 2020, động cơ của Biden khi tiếp tục cuộc đua lâu như vậy là vì lợi ích cá nhân. Họ trích lời Donilon nói chuyện với một đảng viên Dân chủ nổi tiếng: “Không ai có thể rời khỏi cuộc đua này. Không ai có thể rời khỏi ngôi nhà, máy bay, trực thăng này đâu.” Các tác giả chỉ ra Jill Biden, người đã ngăn cản chồng mình tranh cử vào năm 2004, nhưng giờ đây lại khó lòng buông bỏ. “Sau tám năm làm đệ nhị phu nhân và gần hai năm nữa làm đệ nhất phu nhân, những đặc quyền ở cấp cao nhất của quyền lực tại Washington đã hấp dẫn bà ấy,” Allen và Parnes viết.

Trong mắt một số đảng viên Dân chủ, việc che giấu sự thật về một Biden dang suy yếu đã trở thành một nhu cầu chính trị tự thỏa mãn. Sau cuộc tranh luận giữa Trump và Biden, một số đồng minh của Biden bắt đầu không chỉ tự hỏi liệu ông ấy có nên tiếp tục cuộc đua hay không, mà còn liệu ông ấy có đủ sức để tiếp tục làm tổng thống hay không. “Nhưng nếu các quan chức Đảng Dân chủ công khai đặt ra câu hỏi thứ hai, nếu họ nói với cử tri rằng tổng thống đương nhiệm không đủ khả năng điều hành đất nước, họ chắc chắn sẽ mất sạch cơ hội chiến thắng vào tháng 11, cho dù Biden hay một đảng viên Dân chủ khác đứng đầu liên danh tranh cử,” Allen và Parnes viết.

Và đó là một logic còn đau khổ hơn – nếu chúng ta thừa nhận rằng chúng ta không thể điều hành đất nước, thì họ sẽ không để chúng ta điều hành đất nước! – qua đó cho thấy cách mà các yêu cầu đảng phái có thể khiến một quốc gia rơi vào rủi ro. (Trong một dấu hiệu chứng minh sự ngờ vực của Đảng Dân chủ đối với vấn đề này đã trở nên sâu sắc như thế nào, chẩn đoán ung thư tuyến tiền liệt giai đoạn 4 của Biden, được công bố hôm Chủ Nhật 18/05, cũng làm dấy lên câu hỏi về thời điểm tổng thống lần đầu tiên biết về căn bệnh của mình.)

Trong “Original Sin,” Donilon nổi lên như nhân vật phản diện chính, còn trong “Fight,” người đó là Jennifer O’Malley Dillon, người từng giữ chức chủ tịch chiến dịch tranh cử của Biden (và sau đó là chiến dịch tranh cử của Harris). Theo Allen và Parnes, bà cũng là người khiến các nhà tài trợ của Đảng Dân chủ “tức giận” sau cuộc tranh luận định mệnh của Biden, khi né tránh các câu hỏi về năng lực trí tuệ của tổng thống và về các lựa chọn thay thế có thể xảy ra nếu ông ấy rời đi.

Sau cuộc tranh luận, gia đình Biden bắt đầu đưa ra những lời bào chữa mâu thuẫn với nhau, lập luận rằng các cố vấn đã để tổng thống “không được chuẩn bị” cho sự kiện này, nhưng chính họ cũng cho rằng “chuẩn bị quá kỹ” là vấn đề của Biden, rằng “đội ngũ đã nhồi nhét vào đầu ông quá nhiều sự kiện, số liệu, và kịch bản đến mức ông ấy chẳng còn có thể xử lý mọi thứ trong thời gian thực,” Allen và Parnes viết. (Tapper và Thompson đưa ra một lời giải thích đơn giản hơn: Biden đã ngủ rất nhiều trong những ngày ông ấy dành ra để chuẩn bị cho cuộc tranh luận.)

Vào cuối chiến dịch, khi tổng thống cân nhắc liệu có nên tiếp tục tham gia cuộc đua hay không, Donilon tiếp tục nói với ông rằng các cuộc thăm dò vẫn rất sít sao, rằng ông vẫn có khả năng cạnh tranh, ngay cả khi những người thăm dò ý kiến của chiến dịch không đồng tình. Tapper và Thompson báo cáo rằng nhiều đảng viên Dân chủ, bao gồm Obama, Ngoại trưởng Antony Blinken và Thượng nghị sĩ Chuck Schumer, lo lắng rằng Biden không nhận được thông tin chính xác từ các nhân viên chiến dịch của mình về những lo ngại của công chúng đối với màn trình diễn của ông. Những người thăm dò ý kiến phàn nàn rằng họ đã gửi dữ liệu của mình cho Donilon, người sẽ đưa ra quan điểm tích cực của riêng mình khi chia sẻ với Biden. Khi Schumer tiết lộ với Biden vào giữa tháng 7 rằng những người thăm dò ý kiến tin rằng ông chỉ có 5% cơ hội chiến thắng, Biden đã trả lời cụt lủn “Thật vậy ư?”

Đó là một trong những khoảnh khắc đáng lên án nhất mà tôi tìm thấy trong hai cuốn sách này: Đảng Dân chủ không chỉ che giấu công chúng về tình trạng của Biden, mà họ còn che giấu Biden về ý kiến của công chúng.

Lập luận cuối cùng mà Đảng Dân chủ đã sử dụng để giữ Biden trong cuộc đua thật khó hiểu khi xem xét người mà Biden sau này sẽ ủng hộ làm người thay thế ông. Các đồng minh của Biden cho rằng Đảng Dân chủ phải đồng cam cộng khổ với Biden, bởi vì cấp phó của ông, Kamala Harris, đơn giản là không đủ năng lực. “Các cố vấn của Biden không hoàn toàn tin tưởng bà ấy,” Tapper và Thompson viết, cho rằng bà quá thận trọng, không muốn đảm nhận các nhiệm vụ chính trị khó khăn và luôn phức tạp hóa các nhiệm vụ đơn giản. (Các tác giả báo cáo rằng trước bữa tiệc tối ở Washington với các nhà báo và người nổi tiếng, các trợ lý của Harris đã lo lắng đến mức tự mình tổ chức một bữa tiệc giả với các thành viên trong đội ngũ nhân viên của bà đóng vai khách mời.)

Vì thế, các đồng minh của Biden đã hạ thấp Harris trước những nhà tài trợ và những nhân vật nổi bật của đảng như Nancy Pelosi và Obama đã âm thầm bày tỏ sự hoài nghi về phó tổng thống, thể hiện rằng họ muốn có một quy trình mở để sắp xếp vị trí hàng đầu. Theo Allen và Parnes, Obama đã hình dung đến việc ghép đôi Thống đốc Gretchen Whitmer của Michigan làm tổng thống và Thống đốc Wes Moore của Maryland làm phó tổng thống, “một sự kết hợp vẫn cho phép Đảng Dân chủ tập hợp xung quanh một phụ nữ và một người da màu.”

Những oán hận dai dẳng của Biden đối với Obama – vì đã ưu tiên Hillary Clinton vào năm 2016, vì đã không ủng hộ ông trong cuộc bầu cử sơ bộ năm 2020 – có thể giải thích một phần lý do tại sao Biden lại ủng hộ Harris làm người thay thế mình. Đúng, sự đoàn kết của đảng trong việc tập hợp xung quanh một nữ phó tổng thống da đen là một yếu tố, nhưng phần “thỏa mãn nhất” trong lựa chọn của Biden là nó sẽ giúp ông làm suy yếu sếp cũ của mình, Allen và Parnes viết. “Vào thời điểm đó, bạn có rất ít thứ mà bạn có thể kiểm soát, và đó là thứ duy nhất mà ông ấy có thể kiểm soát, và ông ấy đã chọn chống lại Obama,” một người thân cận với cả hai người tiết lộ với các tác giả.

Chính từ những điều nhỏ nhen như vậy mà các liên danh tranh cử đã được hình thành và lịch sử bị đảo lộn.

Biden đã từng tưởng tượng mình là “cầu nối” cho thế hệ lãnh đạo Dân chủ mới. Allen và Parnes nhận định, “cuối cùng thì Biden đúng là một cây cầu – từ nhiệm kỳ Trump này sang nhiệm kỳ Trump khác.”

Có một giả định, ngầm hoặc rõ ràng, làm nền tảng cho những cuốn sách này: rằng bằng cách chờ đợi quá lâu để rời khỏi cuộc đua, hoặc bằng cách tìm kiếm một nhiệm kỳ thứ hai, Biden đã “trao thẳng cuộc bầu cử vào tay Trump,” như Tapper và Thompson viết.

Nhưng nếu Biden chịu rời khỏi sân khấu sớm hơn, thì liệu Đảng Dân chủ có nhất thiết giữ được Nhà Trắng không? Không khó để hình dung đảng này bằng cách nào đó tự hủy hoại mình trong một cuộc bầu cử sơ bộ chớp nhoáng. Bất kỳ ứng viên Dân chủ nào cũng sẽ phải vật lộn rất nhiều dưới sức nặng đến từ hồ sơ của Biden về lạm phát, biên giới và Afghanistan. Có lẽ các lực lượng chống các quan chức đương nhiệm trên toàn cầu vẫn sẽ áp đảo Đảng Dân chủ, bất kể Biden hay Harris hay Whitmer hay Josh Shapiro hay Pete Buttigieg hay Gavin Newsom hay một “Đảng viên Dân chủ ảo tưởng” nào đó trở thành ứng viên.

“Chúng ta đã bị Biden lừa dối với tư cách một đảng,” David Plouffe, người quản lý chiến dịch tranh cử tổng thống năm 2008 của Obama và cố vấn cho cuộc đua của Harris năm ngoái, tuyên bố trong “Original Sin.” Có thể. Nhưng đổ lỗi cho Biden về mọi thứ thì quá đơn giản – Trump cũng làm điều tương tự cho bất cứ điều gì sai trái trong nhiệm kỳ thứ hai của mình – và để phần còn lại của đảng thoát tội quá dễ dàng.

Suốt một thời gian quá dài, Đảng Dân chủ chủ yếu xác định mình là một đảng chống Trump, liên tục nhắc đến những gì họ chống lại nhiều hơn là giải thích những gì họ ủng hộ. Các chiến dịch bầu cử sơ bộ thường mang đến cơ hội cho các cuộc tranh luận chính sách quan trọng và khả năng tự định nghĩa về mặt ý thức hệ, nhưng Đảng Dân chủ dường như không muốn theo đuổi một quá trình như vậy.

Vào năm 2020, Biden gần như không đại diện cho những ý tưởng, năng lượng, hay tương lai mới của đảng mình; ông đã thua đậm ở Iowa, New Hampshire và Nevada, trước khi hồi sinh chiến dịch của mình ở Nam Carolina. Nhưng ông đã giành được đề cử vì các lãnh đạo đảng đã tập hợp lại, trong tuyệt vọng, xung quanh một người mà họ nghĩ có thể đánh bại Trump. Ông là Chú Joe, một ông chú đáng tin cậy và quen thuộc, chứ không phải là một người theo chủ nghĩa xã hội cộc cằn đến từ Vermont. Bốn năm sau, khi Biden từ bỏ giấc mơ tái tranh cử, đảng của ông một lần nữa bỏ lỡ cơ hội để làm rõ lập trường của mình, và chỉ đơn giản là trao lại sứ mệnh cho bàn tay chìa ra gần nhất.

“Bà ấy đã không dành bốn năm trước đó để luyện tập, tham gia vào các cuộc phỏng vấn khó khăn, và giao lưu với những cử tri có thể có xu hướng nghi ngờ một người đến từ San Francisco sang trọng,” Tapper và Thompson viết về Harris. “Bà ấy chưa bao giờ tìm cách xóa bỏ các lập trường cực tả mà bà từng đưa ra để giành được đề cử vào năm 2020.” Như Allen và Parnes đã nói, Harris thiếu “một nguyên do cốt lõi cho chiến dịch tranh cử của mình.”

Thay vào đó, chiến dịch của bà tập trung vào những rủi ro mà Trump đặt ra: “Chúng ta sẽ không quay trở lại.”

Người Mỹ giờ đây đã biết thế nào là quay trở lại với chính quyền Trump – nhưng dường như họ vẫn chưa rõ mình nghĩ gì về phe đối lập Dân chủ của ông. Chiến thắng của Biden vào năm 2020 đã cho phép Đảng Dân chủ che đậy những khác biệt của họ, và sự sụp đổ của ông vào năm 2024 cho phép họ làm điều đó một lần nữa. Rốt cuộc thì đi tìm một vật tế thần vẫn dễ hơn là đi tìm bản sắc. Nhưng việc tự định hình bản sắc là một thách thức quan trọng đối với một đảng phải đưa ra nhiều hơn là chủ nghĩa chống Trump cuồng nhiệt, bất kể sự phản kháng có quan trọng đến mức nào.

Câu hỏi quan trọng mà đảng của Biden phải đối mặt không phải là về cựu tổng thống, mà là Đảng Dân chủ phải biết gì về chính mình, và khi nào họ mới biết điều đó?

Carlos Lozada là một chuyên gia bình luận của New York Times, hiện sống có Washington, D.C. Gần đây nhất, ông là tác giả của cuốn “The Washington Book: How to Read Politics and Politicians.”