Nguồn: Canadian Independence Day, History.com
Biên dịch: Lê Hồng Loan
Vào ngày này năm 1867, vùng tự trị Canada, một liên minh bao gồm Nova Scotia, New Brunswick và các tỉnh tương lai Ontario và Quebec, được Vương quốc Anh chính thức công nhận với việc thông qua Đạo luật Bắc Mỹ thuộc Anh (British North America Act).
Trong suốt thế kỷ 19, quan hệ thuộc địa đã nhường chỗ cho sự tự chủ ngày càng tăng đối với một Canada đang phát triển. Vào năm 1841, vùng Thượng và Hạ Canada – hiện là Ontario và Quebec – được hợp nhất thành một tỉnh duy nhất bởi Đạo luật Liên minh (Act of Union). Vào những năm 1860, một phong trào đòi thành lập liên bang Canada rộng lớn hơn đã nảy sinh từ nhu cầu phòng thủ chung, mong muốn có một hệ thống đường sắt quốc gia, và sự cần thiết phải tìm ra giải pháp cho vấn đề xung đột giữa Pháp và Anh.
Khi các tỉnh ven biển, vốn đang tìm kiếm sự thống nhất, tổ chức một hội nghị vào năm 1864, các đại biểu từ các tỉnh khác của Canada đã tham dự. Vào cuối năm đó, một hội nghị khác được tổ chức tại Quebec và vào năm 1866, các đại diện của Canada đã tới London để gặp chính phủ Anh.
Vào ngày 01 tháng 07 năm 1867, với việc thông qua Đạo luật Bắc Mỹ thuộc Anh, Vùng tự trị Canada đã chính thức được thành lập như một thực thể tự trị thuộc Đế quốc Anh. Hai năm sau, Canada mua lại tài sản khổng lồ của Công ty Vịnh Hudson, và trong vòng một thập niên, các tỉnh Manitoba và Đảo Prince Edward đã gia nhập liên bang Canada. Năm 1885, tuyến Đường sắt Thái Bình Dương của Canada được hoàn thành, khiến việc định cư trên khắp lãnh thổ rộng lớn của Canada trở nên khả thi.